Lang thang trên khu Montmartre gặp người Họa Sĩ nói lưu loát tiếng Anh làm quen :
– Chào cô, cô từ đâu đến?
– Tôi từ Paris đến!
– Ồ! Hân hạnh. Cô hãy ngồi xuống đây, tôi vẽ cho cô bức chân dung nhé? Cô có đôi mắt đẹp …
(Mắt mình cận mà Họa Sĩ khen đẹp thì chắc phải có vấn đề rồi!)
– Ông vẽ bao nhiêu một bức?
– Không có là bao cả. Cô hãy ngồi xuống đây nhé.
– Không được đâu! Ông không nói giá cả lát làm sao có tiền trả ông chứ.
– Đây này, giá bình thường là 80 eur, giá sinh viên là 40 eur. Nhưng cô thì tôi lấy 20 eur thôi! Mời cô ngồi xuống …
– Để tui xem bóp tiền cái đã. Tui nghĩ tui ít tiền lắm á…
– Cô nói ít là cô có bao nhiêu?
– 10 đồng! Tui còn có bao nhiêu đó thôi hà…
– Đồng ý. Thôi, mời cô ngồi xuống đây đi.
Thế là cô ngồi xuống. Sau lưng, khoảng sân vuông lạnh lẽo mùa đông ở lại. Nếu mưa và tuyết ngừng rơi thì lát đây sẽ là cuộc triển lãm tranh của các họa sĩ chuyên nghiệp có, tài tử có. Ai thích họa sĩ nào thì cứ lấy ghế ngồi, hoặc đứng cho họa sĩ ấy vẽ. Và ngược lại, họa sĩ nào có duyên lọt vào mắt xanh của khách du lịch thì coi như hôm đó: bánh mì, phó mát, café, thuốc lá, bia, rượu, đầy đủ.
Cô ghé Montmartre hoài mà sao vẫn chưa chán! Lúc nào cũng có cớ để làm cô hăng hái lấy métro lên tận trên đó. Cái lý do để làm cô ghé sáng nay là bên ngoài có mưa tuyết. Mưa không chưa đủ. Phải thêm chữ tuyết vào mới thấm cái lạnh vào tận xương tủy! Những lý do khác, cô muốn cầu xin bình an cho hai người chứ chẳng phải cầu duyên cho riêng cô gì đâu .
Cứ xin và tin, rồi sẽ có!
Lúc trước, cô đi Chùa cũng xin tình duyên bền lâu nhưng mất mát thì cũng mất mát thôi. Người ta còn cho rằng, đó là có duyên mà không nợ. Muốn giữ được một người, cần phải có cả hai điều: duyên và nợ. Nếu không coi như, trả nợ nhau đầy đủ rồi, giờ chia tay thôi!
Từ đó, cô bỏ luôn những mơ ước riêng.
Hãy tin tưởng, và xin, rồi sẽ có!
Lễ Tình Nhân năm nay, cô đứng trước tượng Chúa chịu tội, xin cho Mẹ của một người bạn đang bị ung thư. Cô xin cho căn bệnh ngặt nghèo ấy giảm đi và bác, kéo dài cuộc sống …
Còn người kia? Người kia biết cô xin điều gì rồi. Cô không viết ra đây đâu…
t r a n g t h a n h t r u c
Filed under: Café Trúc, Galerie d'art | Leave a comment »